15 thg 8, 2012

BỨC THƯ CỦA JULIA GỬI DON JUAN

G. BYRON

"Anh ra đi, đi xa, vâng phải thế
Tốt cho anh nhưng em biết điều này
Chỉ đau khổ mình em. Trái tim anh rất trẻ
Em chẳng có quyền âu yếm nữa từ nay.
Còn tim em sẽ yêu - yêu chừng nào có thể
Và bây giờ em viết gửi anh đây
Bức thư nhỏ, nếu mực nhoè, khó đọc
Đừng nghĩ nước mắt rơi, ồ không, em không khóc

Em đã yêu anh, đang yêu, và kết quả
Vì tình yêu mất hạnh phúc gia đình
Mất danh dự, lương tâm, tất cả
Nhưng chẳng bao giờ em tiếc đã yêu anh
Em biết lỗi lầm em -không nói quá-
Và khắt khe với chính bản thân mình,
Nhưng không viết thư này, em không thể -
Em chẳng có gì để trách anh, quả thế.

Với đàn ông, tình yêu không quan trọng
Với phụ nữ, than ôi, là cả cuộc đời
Là hạnh phúc, tương lai, lẽ sống
Mà rất dễ một lần vô ý đánh rơi.
Và đàn ông, khi trái tim trống rỗng
Có thể lấp đầy bằng công việc, vui chơi
Còn phụ nữ chúng em đáng thương, bé nhỏ
Chỉ biết yêu - khổ đau, rồi lại yêu -đau khổ

Anh sẽ được yêu, và sẽ yêu người khác
Lại say mế với cái mới đi tìm
Em chỉ biết sống cuộc đời đạm bạc
Và nối buồn chôn kín ở trong tim
Nhưng khát vọng đắm say và tình yêu tàn ác
Có bao giờ cam khuất phục, nằm im..
Hãy nhớ em, yêu em.. Ồ không, không, xin lỗi
Tất cả đã qua rồi, anh đừng tin em nói!

Cả thể xác, tâm hồn em mong manh bé nhỏ
Nhưng em tín em đứng vững ở đời này
Em chỉ nghĩ về anh, như suốt đời sóng vỗ
Lên mãi một bờ âu yếm, mê say
Và cũng chỉ vì anh em buồn, vui, sướng khổ
Sống âm thầm trong nỗi nhớ từ nay
Như chiếc kim la bàn về một phương rung nhẹ
Tim em hướng về anh, chỉ về anh, cũng thế

Em nói hết những gì em muốn nói
Và giờ đây bên trang giấy thần thờ
Phải gấp gửi, nhưng em không làm nổi
Không muốn vội vàng phải đơn chiêc bơ vơ
Em đã sống, đã yêu anh, lầm lỗi,
Và tiếc sao mình không được chết trong mơ
Trong nỗi buồn...Nhưng không, em phải sống
Dể cầu Chúa, yêu anh, theo anh trên đường rộng"..


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét