Ngày bên nhau anh vẫn thường hay nói,
Em muôn đời tựa biển lặng dịu êm...
Đêm từng đêm nhẹ hát ru bờ cát
Mặc ngoài kia gió cứ thổi xôn xao.
Anh biết không biển có nhiều nỗi đau
Dấu thật sâu vào tận cõi tiềm thức
Khi cuối ngày bóng người vừa đi khuất
Biển lặng em bỗng chợt hóa bão giông.
Kể từ đó biển phủ một mùa đông
Chôn vào lòng những nhớ thương cuồng nộ
Vẫn cố cười nói như không đau khổ
Cắn chặt môi nuốt lệ ngược vào tim.
Thật ra biển chưa bao giờ lặng im
Cũng như em chưa bao giờ thôi nhớ
Dù tình đó là dĩ vãng muôn thuở
Biển vẫn chờ con sóng ở khơi xa.
Có khi nào anh chợt dừng bước qua
Bên bờ cát một thời gọi biển lặng
Buồn không anh khi biển chẳng còn nắng
Kể từ ngày xa vắng bóng tình nhân.
Đã nhiều lần tự hỏi mình bâng khuâng
Biển đã lặng hay là lòng em lặng.
Song Nhi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét