19 thg 5, 2009

GIỜ BÌNH YÊN




Một ngày có một khoảnh khắc mà ta gọi đó là giờ bình yên.

Giờ ấy quanh ta nhịp sống vẫn diễn ra rộn rã nhưng trong lòng đã mất chổ cho cuộc bon chen: tai ta vẫn còn âm ỉ không ngừng tiếng guồng quay công việc nhưng trái tim bắt đầu khao khát những bé nhỏ giản đơn.

Giờ bình yên- giờ của những đêm thật khuya mong điện thoại vang lên để biết đời còn dành cho mình những quan tâm.

Giờ bình yên- giờ của những lần đi lang thang trên con đường vắng, sau một ngày ồn ả của các mối quan hệ, sau những bữa cơm bụi chông chênh đong đếm, mong được nghe đến cháy lòng câu hỏi quen thuộc của mẹ: " Ăn cơm chưa con?", hay giọng trầm ấm của bố: " bữa nay học hành sao rồi con?". Bình yên bởi biết trong lòng mình còn chưa sỏi đá, bởi biết tim mừng vui vì mỗi bước mình đi còn có những ánh mắt trìu mến dõi trông.

Giờ bình yên- giờ không muốn im lặng, giờ muốn đời nghe mình nói, giờ ta vô thức nhấn số điện thoại của bạn kể vài câu chuyện vu vơ, chỉ để nghe tiếng cười của bạn bật lên thật vô tư, để thấy hạnh phúc vì có người còn bình yên vì những điều mình nói. Chợt lòng thanh thản vì biết đời còn chút hồn nhiên.

Giờ bình yên- giờ lạc giữa dòng người xe mắc cưỡi nhưng vẫn còn một khuôn mặt dịu dàng áp vào lưng ta như cần che chở. Thấy trái tim nhẹ nhàng rộn rịp, thấy bình yên về ngụ trong tâm trí bởi biết mình còn được làm bức tường vững chãi cho một người. 

( Tuoitre.com)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét