31 thg 5, 2009

Banh xeo


Nguyên liệu: (cho 5 cái, mỗi cái khoảng 23 cm)

85 g bột gạo
85 g bột bắp (corn starch)
2 g muối
1 g bột nghệ
200 ml + 2 muỗng súp nước soda không gia vị
1 muỗng súp nước cốt dừa
50 g đậu xanh
150 g giá
200 g thịt ba chỉ cắt mỏng, dài khoảng 3~4 cm
200 g tôm
muối, tiêu, tỏi
2 cây hành lá
dầu chiên

Rau sà lách/ cải cay và rau thơm các loại

Nguyên liệu nước chấm:
ớt
tỏi
chanh /dấm
nước dừa tươi/ nước dừa tươi đóng lon/ nước uống (nếu không có nước dừa)
đường

nước mắm ngon

Dụng cụ: nếu có chảo chống dính là tốt nhất, vì sẽ không cần dùng nhiều dầu mà bánh vẫn lóc ra khỏi chảo dễ dàng.

Cách làm:

1) Đậu xanh ngâm nước nóng ấm khoảng 1 tiếng cho bóc vỏ. Đãi vỏ sạch, hấp/luộc chín sao cho đậu vẫn còn nguyên dạng hạt, không bị bể
2) Giá rửa sạch để ráo.
Hành lá rửa sạch cắt nhỏ.
3) Tôm lột vỏ, làm sạch đường chỉ. Ướp tôm thịt với một tí xíu muối, tiêu, tỏi ép nhỏ khoảng nửa tiếng cho ngấm gia vị.
4) Cho bột gạo, bột bắp, muối, bột nghệ và nước soda vào trộn đều. Cho hành lá vào. Bỏ hỗn hợp vào tủ lạnh khoảng nửa tiếng trước khi làm.
5) Chiên bánh:
Chảo nóng, cho một ít dầu vào. Dầu nóng, cho ít lát thịt heo và vài ba con tôm vào xào chín tái, thơm. Dùng vá tròn to( loại múc canh) múc một vá hỗn hợp bột bánh xèo (4) đổ tròn vào chảo. Vừa đổ vừa quay cán chảo cho bột chạy dàn đều một lớp mỏng khắp đáy chảo.
Rắc một ít đậu xanh đều lên bề mặt, cho giá vào phần nửa cái bánh. Đậy nắp lại, đợi khoảng 2~3 phút cho bánh chín vàng. Dùng vá dẹp bẻ gập bánh lại làm đôi. Lấy bánh ra.
Cứ thế lập lại cho đến khi hết bột và tôm thịt rau.

Khi ăn cuốn với rau sà lách hoặc cải cay và rau thơm, chấm với nước mắm pha chua ngọt.
Cho mực vào cũng rất ngon.

Pha nước chấm bánh xèo sao cho có đủ vị ngọt-chua-cay nhưng rất nhạt, nhạt đến độ có thể húp chén mắm như canh vậy (^^). Tham khảo cách pha nước chấm ở đây. Tuy nhiên, phải gia giảm đường-nước và nước mắm sao cho thoả điều kiện trên. Mình thường pha theo tỉ lệ 2 đường-1 mắm-4 nước.
Vị ngọt của chén nước mắm chấm bánh xèo lấy từ nước dừa tươi và đường (nếu không có dừa tươi thì dùng nước dừa tươi đóng lon/ hoặc không nữa thì phải dùng đường thay thế)- chua của chanh hoặc dấm -cay của ớt- thơm của tỏi.
Nếu không có nước dừa thì phải dùng nước uống cũng được nhưng dĩ nhiên là chất lượng sẽ thay đổi :)

Chúc thành công!

www.gocbep.com


24 thg 5, 2009

Ngắm bàn làm việc, đánh giá chủ nhân

Bàn làm việc được dán đầy ảnh

Nó cho thấy bạn là người thiên hướng gia đình, bạn bè và nhiều tình cảm. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nhìn khuôn mặt tươi cười của họ, bạn sẽ có thêm nghị lực làm việc.

Bàn làm việc luôn có bánh kẹo

Lúc nào đến góc làm việc của bạn, đồng nghiệp cũng thấy có đĩa kẹo hoặc gói bánh trên bàn “đón chào” họ. Đó có thể không chỉ là sở thích ăn vặt của bạn mà bạn luôn muốn chuẩn bị gì đó để mời bạn bè, đồng nghiệp khi họ đến “chơi chỗ” làm việc của bạn. Điều đó cho thấy bạn là người hay quan tâm, thích cho đi, luôn muốn mọi người được vui vẻ, hạnh phúc. Hơn nữa, đây còn là cách dễ và thân thiện nhất khi muốn kết thân với đồng nghiệp mới.

Bàn làm việc đầy các giỏ hoa khô
Bàn trang trí đầy các bát hoa thơm và lọ xịt hương cho thấy đây là người luôn tin vào bản thân, nghĩ sâu và ân cần, chu đáo. Bạn thích sự tỉ mỉ và luôn cầu toàn, muốn được chia sẻ những điều hay và thú vị với mọi người. Làm việc với bạn cũng rất thích vì sự cẩn thận và chu đáo của bạn, đặc biệt đồng nghiệp cũng rất yêu quý bạn. Bạn hợp với những nghề như marketing hay bán hàng.



Bàn làm việc rất nhiều chậu hoa thật
Năng động, tươi vui, luôn muốn làm sáng bừng mọi khung cảnh xung quanh cho dù có chuyện gì đi chăng nữa. Bạn là đồng nghiệp luôn đem đến niềm vui cho mọi người và luôn nhìn mọi thứ theo hướng tích cực. Làm việc tỉ mỉ, từ tốn và cẩn thận, những người này rất hợp với nghề công tác xã hội hay trông trẻ.

Bàn làm việc đầy tài liệu

Bàn làm việc luôn được vây quanh bởi rất nhiều tài liệu được sắp xếp gọn gàng và có trật tự hể hiện bạn là con người của công việc, biết kiểm soát và luôn ưu tiên công việc trước mọi thứ. Bạn rất hợp với nghề kiểm toán, thủ thư hoặc những nghề liên quan đến tính toán, cẩn thận và quản lý thông tin tốt.
Theo AOL

19 thg 5, 2009

GIỜ BÌNH YÊN




Một ngày có một khoảnh khắc mà ta gọi đó là giờ bình yên.

Giờ ấy quanh ta nhịp sống vẫn diễn ra rộn rã nhưng trong lòng đã mất chổ cho cuộc bon chen: tai ta vẫn còn âm ỉ không ngừng tiếng guồng quay công việc nhưng trái tim bắt đầu khao khát những bé nhỏ giản đơn.

Giờ bình yên- giờ của những đêm thật khuya mong điện thoại vang lên để biết đời còn dành cho mình những quan tâm.

Giờ bình yên- giờ của những lần đi lang thang trên con đường vắng, sau một ngày ồn ả của các mối quan hệ, sau những bữa cơm bụi chông chênh đong đếm, mong được nghe đến cháy lòng câu hỏi quen thuộc của mẹ: " Ăn cơm chưa con?", hay giọng trầm ấm của bố: " bữa nay học hành sao rồi con?". Bình yên bởi biết trong lòng mình còn chưa sỏi đá, bởi biết tim mừng vui vì mỗi bước mình đi còn có những ánh mắt trìu mến dõi trông.

Giờ bình yên- giờ không muốn im lặng, giờ muốn đời nghe mình nói, giờ ta vô thức nhấn số điện thoại của bạn kể vài câu chuyện vu vơ, chỉ để nghe tiếng cười của bạn bật lên thật vô tư, để thấy hạnh phúc vì có người còn bình yên vì những điều mình nói. Chợt lòng thanh thản vì biết đời còn chút hồn nhiên.

Giờ bình yên- giờ lạc giữa dòng người xe mắc cưỡi nhưng vẫn còn một khuôn mặt dịu dàng áp vào lưng ta như cần che chở. Thấy trái tim nhẹ nhàng rộn rịp, thấy bình yên về ngụ trong tâm trí bởi biết mình còn được làm bức tường vững chãi cho một người. 

( Tuoitre.com)


7T làm thay đổi cuộc sống




Cuộc sống luôn phức tạp hơn chúng ta tưởng. Con người sinh ra là để được sống và mưu cầu hạnh phúc. Đây là quy luật 7T đơn giản giúp bạn có thể tận hưởng cuộc sống. 


1. Tình bạn. Tình bạn là giọt mật, rất cần có những người bạn tốt. Nếu không nhiều thì cũng cần có một người mà chúng ta có thể tâm sự mọi điều. 


2. Thoải mái. Âm nhạc là thần dược, bất kỳ lúc nào bạn cũng có thể nghe nhạc, nhất là khi buồn. Nếu có điều kiện, bạn nên nghe nhạc cổ điển, như nhạc của Mozart và bài Bốn mùa của Vivaldi. Ở đâu thiếu vắng ngôn ngữ thì ở đó âm nhạc lên tiếng. 


3. Tự tin. Dù bạn có ngoại hình “khiêm tốn” thì cũng đừng quá ngại ngùng. Làm việc chăm chỉ và không ngừng nghiên cứu, bạn có thể trở nên thông minh và có kiến thức rộng. Nó giúp bạn tự tin hơn. 


4. Tình thân. Hãy cố gắng hòa hợp với các người thân trong gia đình. Tình cảm gia đình luôn cần thiết và bất diệt. 


5. Thành công. Hãy cần mẫn làm việc, chuyên cần học tập, và đừng bao giờ thúc thủ. Thành công ở một mức độ nào đó sẽ làm cho bạn tự tin, có thêm nghị lực. 


6. Trang phục. Màu sắc của trang phục ảnh hưởng đến tâm lý của bạn. Nếu có tâm trạng buồn, bạn nên mặc trang phục có màu sáng và hợp “mốt” để bạn cảm thấy vui hơn. 


7. Tình yêu. Có một người để yêu thương hết lòng là điều cần thiết. “Sỏi đá cũng cần có nhau” kia mà! Frank Tyger nói: “Tình yêu chiến thắng tất cả”. 


Để thay đổi mọi thứ, đơn giản là hãy thay đổi các động thái của chính mình. Sống là sống cho, sống vì và sống với. Đó cũng là hạnh phúc đích thực.

(Theo Người Lao Động)

Tình bạn là mãi mãi




Trong một giây phút nào đó trong cuộc sống, bạn tìm thấy được một người bạn thân... 

Đó là người có thể thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ nào đó. 

Là người có thể làm cho bạn cười đến ngặt nghẽo đến nỗi bạn không thể dừng lại. 

Là người làm cho bạn tin rằng thế giới này thật sự tốt đẹp. 

Là người đã ngồi hàng giờ để thuyết phục bạn rằng thật sự cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với bạn và nó đang cho bạn mở ra. 

Đó chính là người bạn mãi mãi... 

Khi bạn ngã qụy và thế giới quanh bạn dường như qúa đen tối và trống rỗng, người bạn ấy sẽ nâng bạn lên và làm cho sự đen tối, trống rỗng của thế giới ấy bỗng vụt sáng lên và lấp đầy những trống rỗng ấy. 

Người bạn ấy có thể dắt bạn qua những giây phút khó khăn của cuộc sống, lúc buồn và cả những lúc rối trí. Người bạn ấy sẽ nắm lấy tay bạn và nói với bạn rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. 

Và nếu bạn đã tìm thấy một ngừơi bạn như thế, bạn đã cảm thấy hạnh phúc và đầy đủ, bởi vì bạn không cần lo âu, bạn đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc đời và nó sẽ không bao giờ kết thúc... 

Nghĩ về bạn và tôi muốn nói rằng ...những ý nghĩ của bạn làm sáng lên những ngày tháng cô đơn, bằng cách nào đó mà bạn luôn ở đó, với nụ cười và sự vui vẻ, với tình cảm dành để chia sẻ....Bạn làm tôi mỉm cười những khi tôi buồn bã nhất...Bạn là người bạn thân nhất mà tôi đã có ....Cảm ơn vì đã là bạn của tôi 



Nguồn: Hoathuytinh.com



CÓ MỘT VÌ SAO LẠC




Có một vì sao lạc 
Cô đơn giữa lưng trời 
Thả rơi dòng ký ức 
Lạc lõng vòng tay vơi 

Có một vì sao lạc 
Cô đơn giữa chữ tình 
Buông lơi kỷ niệm cũ 
Thoáng nghe lòng vô minh 

Có một vì sao lạc 
Cô đơn giữa vô thường 
Nửa khuya buồn trăn trở 
Ngậm ngùi một chữ THƯƠNG 

Có một vì sao lạc 
Cô đơn lạc cõi hồn 
Tên tuổi không ai gọi 
Lặng buồn nỗi vô ngôn 

Có một vì sao lạc 
Cô đơn không bến bờ 
Mãi tìm điều - không - thể 
Suốt đời nhận chơ vơ 

Có một vì sao lạc 
Cô đơn vạn nỗi buồn 
Kiếm tìm trong ý nghĩ 
Muôn điều ngọt ngào hơn 

Có một vì sao lạc 
Một vì sao cô đơn


( Internet)



Ai bảo...




Ai bảo:
Cuộc đời là những vòng tròn vô nghĩa?
Mà em lại có nghĩa với đời anh.
Để hôm nay anh mới nhận ra rằng:
Anh yêu em từ lúc nào chẳng biết.

Khi xa em anh thấy nhớ ở trong lòng.
Lúc gần bên anh cúi đầu không nói.
Em im lặng với biết bao suy nghĩ?
Anh bâng quơ những chuyện ở tương lai.

Có mấy ai biết được chuyện sau này?
Nên hiện tại cứ yêu nhau em nhé!
Luôn bên nhau và nhìn về một hướng.
Ta yêu nhau vun đắp từ bây giờ.

Ai bảo:
Cuộc đời là những vòng tròn vô nghĩa?
Khi anh yêu em và em cũng yêu anh...

(Internet)

Hãy trả lời em



 

Em hỏi anh: "Có bao giờ con sông kia thôi ngừng trôi?"
Anh trả lời em rằng: "Một ngày nắng hạn sông sẽ cạn khô" 
Em hỏi anh: "Có khi nào đám mây kia thôi ngừng bay?" 
Anh trả lời em rằng: "Mây ngừng bay khi mưa đến bất chợt" 
Em hỏi anh: "Có bao giờ anh thôi không còn yêu em?" 
Anh trả lời em rằng: "Cuộc tình chúng mình không bao giờ phai"
Em hỏi anh: "Đến khi nào anh đi chung đường người ta?" 
Anh cười với em rằng: "Tình yêu đôi ta mãi chung một đường"

Nhưng sao hôm nay anh đã đi xa em rồi 
Như con sông kia đến lúc cạn khô 
Em đây ngây ngô khóc than đêm ngày 
Mong sao nước mắt lấp đầy con sông kia 
Sao khi xưa anh không nói với em đôi lời 
Tình yêu đôi ta có lúc tàn phai 
Cho con tim em xót xa mong chờ 
Chờ tan cơn mưa mây sẽ lại bay


 
Sáng tác: Tuấn Nghĩa/ trình bày:Lệ Quyên

Dựa vai anh mà khóc




Có cánh hoa nào mà không tàn úa ? 
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao ? 
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao ? 
Có môi nào chưa rung lên vì tiếng nấc ? 

Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc 
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi 
.. Và có những chiều em cảm thấy đơn côi 
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc 
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc 
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa 
Vì anh suốt đời là một sân ga 
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến 
Dù có một ngày con tàu em thay bến 
Sân ga cũng vẫn sẽ còn đây 
.. Và khi nào sầu nặng dáng em gầy 
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc 
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc 
Xớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian 
Anh sẽ vỗ về " Dù mất cả trần gian 
Em luôn có bờ vai anh để khóc 
Em không bao giờ lẻ loi cô độc 
Em không bao giờ thiếu một bờ vai 
Em không bao giờ thiếu một vòng tay 
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc" 


-Trần Huy Phương -

Cọng cỏ cuộc đời


 

Ngày xa xưa, có một ông thầy và một học trò nằm dưới một gốc cây lớn, gần một bãi cỏ lớn. Bỗng học trò hỏi thầy với giọng rất bi quan: 

Trò: Dạ thưa thầy, con không biết làm sao để ta tìm được tâm hồn đồng điệu với mình. Xin thầy giúp con! 

Thầy: (Im lặng một lúc rồi chậm rãi nói) À, đây là một vấn đề khó và dễ.

Trò: ???
Thầy: Hãy nhìn đây. Phía trước có một bãi cỏ, tại sao con không đi lại đó và cố gắng tìm một cọng cỏ đẹp, ngắt nó cho ta. Chỉ một cọng thôi nhưng nhớ đừng bao giờ đi ngược trở lại, cứ bước tới thôi nhé!

Trò: Thưa vâng, xin chờ con (anh chàng xăm xăm bước vào đồng cỏ)

Một vài phút sau...

Trò: Thưa thầy, con đã về.

Thầy: Sao ta không thấy cọng cỏ đẹp nào trên tay con cả?

Trò: Trên đường đi, con thấy rất nhiều cỏ đẹp nhưng con nghĩ sẽ tìm thấy một cọng đẹp hơn vì thế con không hái. Con đã không nhận ra rằng con đã đi hết bãi cỏ mà vẫn chưa tìm được điều mong đợi. Vì thầy bảo con không đi ngược trở lại nên con chẳng thể làm gì được cả.

Thầy: Đó là điều đã xảy ra trong đời thật. Những cọng cỏ tượng trưng cho những người xung quanh con. Cọng cỏ đẹp giống như một người thu hút con và việc tìm kiếm không quay lại trên đồng cỏ chính là thời gian. Trong việc tìm kiếm tâm hồn đồng điệu, nếu con thường xuyên so sánh và hy vọng sẽ có người tốt hơn, con sẽ bỏ phí cuộc đời. Hãy nhớ "thời gian chẳng quay trở lại". Hãy chấp nhận đối tượng như họ vốn là như thế. 


( Internet)

Những con búp bê bằng giấy !




Brian lướt nhìn dãy tường dọc theo hành lang quá quen thuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước vào khung cửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu, cậu phải chống chọi để không bị dìm chết. Khuôn mặt cô em gái sáng lên với nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt sáng lấp lánh, như mọi lần khi cô bé thấy anh mình.

Peggy lên bảy tuổi. Tất cả mọi người đều yêu mến em với một tình cảm vô bờ bến. Em sẽ nói huyên thiên với người nào chịu lắng nghe, và rất hiếm khi em khóc. Peggy đang chết dần vì căn bệnh ung thư.

Brian thường xuyên túc trực ở bệnh viện, vì biết cô em gái bé bỏng của mình chỉ còn sống sót được một thời gian ngắn. Cuộc sống bình thường của cậu như bao đứa trẻ mười sáu tuổi khác đã phải chịu một chấn thương tinh thần khi nghe chẩn đoán về căn bệnh hiểm nghèo của em mình. Cậu yêu em gái hơn bất cứ điều gì khác trên đời, cậu muốn điên lên khi cô em gái dễ thương vô tội như vậy đã phải chịu một căn bệnh nghiệt ngã.

Với khả năng sáng tạo và khéo léo, Peggy đã làm cho Brian sững sờ. Em đã sưu tập những con búp bê em đã làm. Tất cả là 62 con búp bê giấy gắn vào phía sau giường của em. Khi Brian hỏi về những con búp bê đó, em chỉ luôn cười một cách hạnh phúc và nói chúng là những người bạn của em. Brian buồn phiền vì giờ đây em cậu đã không còn một cuộc sống bình thường của một đứa trẻ lên bảy nữa, em phải tạo tự ra những người bạn cho mình. Trái tim cậu càng tan nát hơn khi nhìn em chơi với những đứa trẻ đau ốm khác.

Mỗi ngày trôi qua giống như tiếng tích tắc của một trái bom hẹn giờ đối với Brian. Ngày qua ngày, Peggy trở nên ốm yếu hơn, nhưng tâm hồn em vẫn luôn mạnh mẽ. Mỗi tiếng cười của em đâm vào tim cậu. Em hỏi vì sao cậu trông quá buồn. Cậu khó có thể cười được mặc dù cậu luôn tỏ ra mọi việc đều ổn cả. Khi cậu không ở bệnh viện, cậu phí hầu hết thời gian nhốt mình trong phòng. Nhiều lần cậu đập đầu vào tường một cách không tự chủ đến khi đau điếng. Cậu khóc than, nổi cơn điên vô cớ. Cuộc sống của cậu như vỡ tan ra, như thể chính cậu đang hấp hối.

Hai tuần sau ngày sinh nhật lần thứ 8, Peggy qua đời. Dù đã biết trước điều ấy sẽ đến, nhưng cõi lòng của Brian vẫn tan nát. Cậu chưa hề chờ đợi sự hiu quạnh mà Peggy đã bỏ lại.

Khi Brian cố buộc mình đi qua khung cửa số 32 vào khu bệnh phòng ung thư lần cuối cùng, cậu như chờ đợi sẽ thấy Peggy ngồi trên giường. Cậu cầu nguyện để được trông thấy khuôn mặt rạng rỡ, giống như mọi khi của em. Nhưng chỉ còn một sự trống vắng và lạnh lẽo của chiếc giường chào đón cậu. Cậu muốn hét lên và đập vỡ chiếc đèn bàn trên sàn nhà. Cậu muốn làm gì đó để trốn thoát sự yên lặng. Sự yên lặng là một điều vốn xa lạ với Peggy, nhưng em đã đi rồi, và sự im lặng đó dày đặc đến nỗi làm cho cậu ngạt thở.

Thế rồi cậu nhìn thấy những con búp bê giấy nhỏ nhắn từ trên bức tường mỉm cười với cậu. Brian tìm một chiếc hộp và đặt chúng vào bên trong, vì không thể vứt đi được. Cậu nhặt từng con búp bê một trên tường xuống, lần đầu tiên nhìn thấy những dòng chữ trên lưng mỗi con búp bê: Terrah, Ivy, Nicole, Amy, Justin, Chris... vv... Chỉ có một cái tên quen thuộc nằm sẵn trong óc cậu: Jesse. Jesse từng là người bạn đầu tiên và tốt nhất của Peggy ở bệnh viện. Jesse đã chết cách đây một năm. Thế rồi Bian nhận ra nhiều cái tên nữa, và cậu hiểu ra vì sao chúng quá quen thuộc.

Những con búp bê giấy là tất cả những người bạn của Peggy đã chết kể từ khi em đến bệnh viện. Khi Brian lấy con búp bê cuối cùng thứ 62 khỏi bức tường với bàn tay run rẩy, cậu nhận ra rằng đó là một con búp bê chưa từng có trước đây. Nó màu tím, màu mà Peggy vốn yêu thích, với một nụ cười rộng mở được vẽ bằng bút chì. Khi Brian lật con búp bê để đọc phía sau lưng, cậu bỗng chợt nhận ra một thực tại không thể né tránh_ lần đầu tiên cậu hiểu rằng em gái cậu sẽ không bao giờ quay trở lại. Nước mắt đầm đìa khi cái tên viết bằng bút chì: "Peggy" đập vào mắt cậu.

Em đã biết hết.

Trong đầu cậu lại vang lên cái giọng ngọt ngào mà cậu đã từng nghe từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu hiểu được em gái mình. Suốt thời gian qua cậu đã giấu giếm, giả vờ như mọi việc đều bình thường, vì lợi ích cho em (hay để trấn an chính cậu?). Suốt thời gian đó, em đã biết rằng em sắp chết, tuy nhiên chưa một lần nào em nói rằng điều đó thật bất công.

Khi những hồi ức về Peggy tái hiện lại trong óc cậu, cậu nhận thấy rằng mình không thể nào nhớ nỗi đã có lúc nào em thật sự không hạnh phúc. Peggy - dù chỉ là một đứa trẻ, đã chấp nhận bệnh tật và cái chết như một phần của cuộc đời em. Em đã đối mặt với nỗi kinh hoàng nhất của con người với lòng can đảm và quyết định phải làm sao để mỗi ngày em sống thật xứng đáng. Những con búp bê là kỷ niệm và là biểu trưng của cuộc sống. Thay vì khóc than cho những người bạn mà em từng yêu mến, em đã hồi tưởng tất cả những hạnh phúc mà họ đã mang đến cho em. Nhìn cuộc sống qua đôi mắt của Peggy, Brian hiểu rằng em gái cậu không muốn bị xem như một cô gái đã chết vì bệnh ung thư, mà như một cô gái đã từng sáng lên như ánh mặt trời. Với con mắt của cậu, từng ngày, cậu đã dẫn dắt em gái mình đến gần cái chết hơn. Còn dưới mắt Peggy, từng ngày sống trong đời là từng ngày em được tỏa sáng.

Chỉ nghĩ đến sự mất mát của chính mình, Brian đã để cho căn bệnh của em gái ăn mòn tinh thần của cậu. Thay vì tỏ ra là một người anh mạnh mẽ, cậu cứ chối bỏ, và bây giờ đã quá muộn. Lẽ ra cậu đã có thể chia sẻ cuộc sống với em mình, nếu cậu sớm nhận ra điều đó.

Brian nhìn con búp bê giấy nhỏ nhắn trong lòng bàn tay qua màn nước mắt, và cậu nhận ra rằng cũng chưa quá muộn. Cậu có thể đi theo những bước chân của em, học cách tìm thấy điều tốt đẹp nhất trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bỗng dưng cậu có một cảm giác kỳ lạ, muốn mỉm một nụ cười. Mặc dù nỗi buồn vẫn đang thắt chặt tim cậu, nhưng nó cũng đã mở đường cho những nụ cười trong cuộc đời của cậu, những nụ cười mà cậu sẽ không bao giờ có được nếu không có một quan niệm sống như Peggy. Cậu chưa bao giờ nhận ra rằng cậu hiểu quá ít về cô em gái, nhưng quan trọng nhất, là cậu đã học được quá nhiều từ em, một cô gái thật can đảm.

Từ ngày đó, Brian đã học được một điều không nên bi quan và chạy trốn trước nghịch cảnh mà nên gắng tìm một giải pháp tích cực, còn hơn là thỉnh thoảng cứ phải náu mình trong bóng tối của nỗi sợ hãi.

Quá thường khi con người sống cho tương lai và cho những gì gọi là “sắp đến” mà họ quên mất phải sống vì “điều gì”. Peggy hiểu rằng thời khắc hiện tại là một món quà. Mỗi ngày, cô bé mở gói quà đó và khám phá tất cả những sự huy hoàng và hạnh phúc mà nó mang đến. Nhận ra giá trị của món quà mới chỉ là một nửa của cuộc tranh đấu. Còn cần phải có sự can đảm và lòng quyết tâm để giành được món quà đó.

Peggy đã ra đi, nhưng hồi ức về em, tấm lòng của em và tất cả những điều em muốn nhắn nhủ vẫn còn tồn tại mãi qua những con búp bê bằng giấy của một đứa trẻ.

(Eric an sent)


Lá thư cuối cùng của người lái xe tải


Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân. Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh". Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình. Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ. Thư của Bill, tháng 12 năm 2000 "Vợ yêu quý của anh, Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây. Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn. Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè... Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh. Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em. Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc. Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida. Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em. Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp. Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi. Anh yêu em! Bill."  Lời ngỏ: 

"...Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm... ...Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào..." - Nếu tôi biết rằng..

.( Trich nguon http://www.petalia.org)

Tách cà phê muối


Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói
dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!".

Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!

Cánh cửa không bao giờ khoá



Cô gái mới có 18 tuổi, cô - như hầu hết các thanh niên ngày nay - chán sống chung trong một gia đình nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đình. Cô muốn rời khỏi gia đình: 

- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!

Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà mình. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ bì ko tìm ra việc làm, cô phải làm gái đứng đường, đem thân xác, hình hài mình ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của mình.

Không còn chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái mình, bà đã đi tìm con trong khắp thành phố. Bà đến tuèng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:

- Làm ơn cho tôi chưng tấm hình ở đây!

Đó là tấm hình một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!".

Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có gì xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ý đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nhìn những tấm hình và tự hỏi: "Có phải mẹ mình không nhỉ?".

Cô ko còn lòn dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: "Mẹ vẫn yêu con... Hãy về nhà đi con!". Đứng trước tấm hình, cô bật khóc.

Lúc đó trời đã tối nhưng bức hình đã làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đã sáng tỏ. Cô sợ hãi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gõ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ mình, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ mình dậy: 

- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đã về nhà rồi!

Không tin vào đôi mắt mình, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:

- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!

Bà mẹ nhìn con âu yếm:

- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà mình chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!

Và cô gái lại gục đầu vào lòng mẹ, bật khóc!

( Trích http://www.petalia.org)

Cách Sống Đẹp


Bạn muốn được yêu thương? thì hãy thương yêu. con người rất nhạy cảm với tình yêu chân thành. Ngay cả khi một em bé lên hai cũng biết ai là người yêu nó nhất, huống chi là những người đã từng trãi, trưởng thành. Chớ bao giờ hỏi người ta có yêu thương mình hay không? mà nên tự hỏi " Mình có đáng được yêu hay không?".

Không ai có thể quay ngược thời gian để tạo nên một sự khởi đầu mới mẻ. Những ai có thể bắt đầu ngay hôm nay sẽ có kết thúc tốt đẹp. Sự thất vọng giống như một con đường ghồ ghề. Nó sẽ làm cho bạn đi chậm lại một chút, nhưng bạn sẽ có cả 1 con đường bằng phẳng phía sau. Hãy nhớ rằng đừng ở trên con đường ghồ ghề quá lâu. Hãy mạnh dạn tiến về con đường bằng phẳng khi có chuyện gì đó xảy đến với bạn dù tốt hay xấu, hãy ngồi xuống và xem xét điều đó có ý nghĩa gì? Mỗi sự kiện của cuộc sống đều có ý nghĩa của nó. Nó dạy bạn cười nhiều hơn hay khóc ít hơn. 

Bạn không thể bắt người khác phải yêu thương bạn. Tất cả những gì bạn có thể làm là trở thành một người xứng đáng được yêu thương. Phần còn lại phụ thuộc vào người khác, để xem họ có nhận ra được giá trị của bạn hay không ? 

Tình ở đâu cũng có nhưng chân tình khó kiếm. Một tình yêu chân chính là một tình yêu không hề có tính toán. Trong cuộc sống, rất khó khăn để gặp một người mình thương yêu và thương yêu lại mình . Một khi đã gặp người ấy, đừng bao giờ để cơ hội ấy vụt bay vì khó có thể bạn được gặp cơ hội ấy lần nữa. Chúng ta thường mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm những người mình yêu thường và để tìm kiếm lỗi lầm của những người chúng ta đã yêu thương, thay vì cố gắng làm cho tình yêu ấy trở nên đẹp đẽ hơn. 

Khi bạn thật sự quan tâm đến người nào đó, bạn không tìm kiếm lỗi lầm của họ, không tìm kiếm câu trả lời, không tìm kiếm khuyết điểm. Thay vào đó, bạn tha thứ những khuyết điểm, chấp nhận những lỗi lầm và nhẹ nhàng lướt qua những câu hỏi. 

Cho và nhận: có một bài hát tiếng Anh từng được nhiều người yêu thích “You get what you give” “ Bạn sẽ nhận được những gì đã cho”.

Thư gửi vợ: Khi anh là doanh nhân


Em yêu!
Khi anh là doanh nhân! Gia đình chúng ta vui vầy, hạnh phúc. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh đưa con đến trường, rước em tới công sở bằng xe hơi. Khi anh là doanh nhân! Em không còn hoảng hốt trước những khoản chi tiêu bất ngờ nào đó. Nhận một tấm thiệp hồng em không phải tần ngần với tủ quần áo nghèo nàn như ngày nào. Khi anh là doanh nhân! Chúng mình có thể giúp đỡ chia sẻ với những người thân mà không phải tính toán chi li.


Khi anh là doanh nhân! Anh có được cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, đó là lúc hàng trăm công nhân của anh vui mừng nhận lương, lĩnh thưởng! Và em biết không, khi là doanh nhân, anh luôn an lòng bởi được thấy nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện, tin yêu của cha mẹ hai bên gia đình.

Nhưng em yêu ơi! Khi anh là doanh nhân, anh hiếm có được giây phút thảnh thơi bên em và các con trong công viên hay trên bãi biển. Giấc ngủ đêm với anh chẳng bao giờ trọn vẹn. Có biết bao điều cần sắp đặt cho ngày mai, cho những chuyến đi, những hợp đồng và đôi khi cả những toan tính. Lúc anh là doanh nhân, anh mải mê nâng ly chúc tụng bạn hàng mà quên mất lời chúc giản dị cho em trong đêm qua - đêm sinh nhật vợ anh! Anh ngớ ngẩn như gà cồ mắc tóc trước cổng trường con học vì quên hỏi em con mình lớp A hay B, cô giáo tên gì? Và em yêu ơi, đã có lúc anhcuống quýt hôn bờ mi đẫm lệ rồi lại chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Trong cơn mơ anh chợt nhớ lời hứa tối nay đưa em đến nơi xưa lần đầu gặp gỡ để kỷ niệm ngày cưới của chúng mình. Anh cắc cớ cô thư ký nhớ "nhắc bài" cho anh mọi việc, sao tự dưng quên mỗi chuyện này?

Xin em đừng cố chấp mỗi lần anh lỗi hẹn, bởi anh nào muốn thế bao giờ. Là vợ của một doanh nhân, đừng hờn lẫy khi có lời ra tiếng vào gì đó. Em có biết chăng, áp lực của hai chữ "doanh nhân" nhiều khi quá nặng nề. Lúc này đây khi anh là ngườithành đạt,người ta bảo đó là điển hình của mẫu doanh nhân thành công bằng năng lực và chữ "tín". Rất có thểmai trắng tay, phá sản, thiên hạ gọi anh - kẻ bội tín gạt lừa. Em hãy hiểu cuộc đời là ẩn số, thương trường này nghiệt ngã lắm em ơi! Chồng em không phải siêu nhân hay thần thánh để thoát thân mọi cạm bẫy ở đời.

Nhưng em biết không, dẫu bước đường kinh doanh có muôn ngàn khó khăn hay thử thách, bất trắc hay rủi ro, thành hay bại- anh luôn vững tin để chấp nhận và vươn lên trong sự nghiệp mà anh đã chọn. Cuộc sống đổi thay, xã hội hôm nay cần rất nhiều "người lính" như bọn anh. Mặt trận giờ đây không phải là tiếng súng mà là quản trị, là công nghệ, là tri thức của loài người. Bản lĩnh của anh tính bằng sự nhạy bén, khôn ngoan, khả năng chinh phục thương trường.

Em yêu ơi! Khi em đã nhận lời là vợ anh, vợ của một doanh nhân, em phải biết kiêu hãnh hi sinh và san sẻ. Xin em đừng là cô Tấm nhỏ hiền lành, anh chẳng mong em nép mình bên khung cửi. Mà cần em như điểm tựa cuộc đời!
Khi anh là doanh nhân! Gia đình chúng ta vui vầy, hạnh phúc. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh đưa con đến trường, rước em tới công sở bằng xe hơi. Khi anh là doanh nhân! Em không còn hoảng hốt trước những khoản chi tiêu bất ngờ nào đó. Nhận một tấm thiệp hồng em không phải tần ngần với tủ quần áo nghèo nàn như ngày nào. Khi anh là doanh nhân! Chúng mình có thể giúp đỡ chia sẻ với những người thân mà không phải tính toán chi li.

Khi anh là doanh nhân! Anh có được cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, đó là lúc hàng trăm công nhân của anh vui mừng nhận lương, lĩnh thưởng! Và em biết không, khi là doanh nhân, anh luôn an lòng bởi được thấy nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện, tin yêu của cha mẹ hai bên gia đình.

Nhưng em yêu ơi! Khi anh là doanh nhân, anh hiếm có được giây phút thảnh thơi bên em và các con trong công viên hay trên bãi biển. Giấc ngủ đêm với anh chẳng bao giờ trọn vẹn. Có biết bao điều cần sắp đặt cho ngày mai, cho những chuyến đi, những hợp đồng và đôi khi cả những toan tính. Lúc anh là doanh nhân, anh mải mê nâng ly chúc tụng bạn hàng mà quên mất lời chúc giản dị cho em trong đêm qua - đêm sinh nhật vợ anh! Anh ngớ ngẩn như gà cồ mắc tóc trước cổng trường con học vì quên hỏi em con mình lớp A hay B, cô giáo tên gì? Và em yêu ơi, đã có lúc anhcuống quýt hôn bờ mi đẫm lệ rồi lại chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Trong cơn mơ anh chợt nhớ lời hứa tối nay đưa em đến nơi xưa lần đầu gặp gỡ để kỷ niệm ngày cưới của chúng mình. Anh cắc cớ cô thư ký nhớ "nhắc bài" cho anh mọi việc, sao tự dưng quên mỗi chuyện này?

Xin em đừng cố chấp mỗi lần anh lỗi hẹn, bởi anh nào muốn thế bao giờ. Là vợ của một doanh nhân, đừng hờn lẫy khi có lời ra tiếng vào gì đó. Em có biết chăng, áp lực của hai chữ "doanh nhân" nhiều khi quá nặng nề. Lúc này đây khi anh là ngườithành đạt,người ta bảo đó là điển hình của mẫu doanh nhân thành công bằng năng lực và chữ "tín". Rất có thểmai trắng tay, phá sản, thiên hạ gọi anh - kẻ bội tín gạt lừa. Em hãy hiểu cuộc đời là ẩn số, thương trường này nghiệt ngã lắm em ơi! Chồng em không phải siêu nhân hay thần thánh để thoát thân mọi cạm bẫy ở đời.

Nhưng em biết không, dẫu bước đường kinh doanh có muôn ngàn khó khăn hay thử thách, bất trắc hay rủi ro, thành hay bại- anh luôn vững tin để chấp nhận và vươn lên trong sự nghiệp mà anh đã chọn. Cuộc sống đổi thay, xã hội hôm nay cần rất nhiều "người lính" như bọn anh. Mặt trận giờ đây không phải là tiếng súng mà là quản trị, là công nghệ, là tri thức của loài người. Bản lĩnh của anh tính bằng sự nhạy bén, khôn ngoan, khả năng chinh phục thương trường.

Em yêu ơi! Khi em đã nhận lời là vợ anh, vợ của một doanh nhân, em phải biết kiêu hãnh hi sinh và san sẻ. Xin em đừng là cô Tấm nhỏ hiền lành, anh chẳng mong em nép mình bên khung cửi. Mà cần em như điểm tựa cuộc đời!

Điều Kỳ Diệu Trong Cuộc Sống



Ai đó yêu bạn không phải vì bạn là ai mà vì họ sẽ là ai khi họ đi bên cạnh bạn. Không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của bạn. Và những người đáng giá sẽ không bao giờ làm cho bạn khóc. 

Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn. Chắc chắn chỉ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới bạn chỉ là một cá nhân, nhưng với một ai đó bạn là cả thế giới. Đừng phí thời gian cho những ai không sẵn sàng dành thời gian của bạn cho họ. Có lẽ thượng đế muốn chúng ta gặp một vài người sai trước khi gặp đúng người để chúng ta càng biết ơn người đó hơn. Đừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. Luôn nhớ rằng bạn có hai cánh tay: một để tự giúp đỡ chính mình, một để giúp đỡ người khác. Đừng kỳ vọng quá nhiều. Điều tốt đẹp nhất sẽ đến khi bạn ít trông chờ nhất. Hãy nhớ: mọi việc xảy ra đều có nguyên do.